"Ai biểu mày dám mất việc để... đưa vợ đi đẻ!"

"Ai biểu mày dám thôi việc để... Đưa vợ đi đẻ!"

(NLĐO)- 6 tháng đầu năm, tôi bị hạ thi đua, cắt thưởng. Anh trưởng phòng nhân sự nói nửa đùa, nửa thật: "Ai biểu mày dám mất việc để đưa vợ đi đẻ! Đâu có lề luật nào cho phép chuyện đó".

Vợ tôi chuyển dạ ngay hôm đoàn liên ngành đến kiểm tra đơn vị theo lịch. Tôi quýnh quáng đưa vợ vô bệnh viện, trên đường đi, tôi gọi cho bà giám đốc: "Em đưa vợ đi sanh, chị cho phép em vắng mặt hôm nay". Giám đốc của tôi gầm lên: "Không được. Không có quy tắc nào cho phép nghỉ việc để đưa vợ đi đẻ cả". Nói xong bà cụp máy, không đợi nghe tôi diễn đạt.



Vợ chồng tôi ở quê lên thành thị, chẳng có bà con thân thích. Vợ tôi chưa đến ngày dự sinh nhưng có nhẽ do trước đó làm việc nặng nhọc, lại sinh con so nên mới chuyển dạ sớm như vậy. Tôi biết công việc của công ty là quan yếu nhưng vợ con tôi còn quan yếu hơn. Chính bởi vậy, tôi quyết định bất chấp lời giám đốc, thôi việc đưa vợ đi sinh.

Vợ tôi sinh khó. Chuyển dạ lâu, vỡ lẽ thiếu gì mà tử cung không nở nên cuối cùng phải mổ. Tôi phải gởi email xin nghỉ phép năm để lo cho vợ. Nhờ vậy mà vợ con tôi bình lặng.

6 tháng đầu năm, tôi bị hạ thi đua, cắt thưởng. Anh trưởng phòng nhân sự nói nửa đùa, nửa thật: "Ai biểu mày dám nghỉ để đưa vợ đi đẻ! Đâu có lề luật nào cho phép chuyện đó". Tôi gởi đơn khiếu nài nỉ. Giám đốc trả lời: "Nếu du di cho anh thì không còn phép tắc, lệ luật gì nữa. Không cất chức anh là may. Về làm việc đi".

Tôi chỉ là anh nhân viên kế toán, có chức gì đâu mà cách? Nhưng không có khoản tiền thưởng thì gia đình nhỏ của tôi cũng gặp khó khăn. Cho nên, tôi kiếm việc làm thêm ban đêm. Tôi nhận sổ sách của một cơ sở sinh sản về làm. Ngẫu nhiên, chị chủ cơ sở cũng là nhân viên cũ của công ty. Mới nghe tôi là nhân viên của tổ chức đó, chị đã nhìn tôi lom lom: "Bà Dung còn làm giám đốc không? Cái bà ấy...". Thấy chị bỏ lửng câu nói, tôi kinh ngạc: "Bà Dung sao hả chị? Giờ bả vẫn còn làm giám đốc, tổ chức gia đình mà".

Chị chủ cơ sở lắc đầu: "Tôi thôi việc cũng tại bả. Má tôi ở quê bị bệnh, thằng em gọi điện về gấp. Tôi xin phép nghỉ làm về quê đưa bà già lên thành phố chữa bệnh, anh biết bà giám đốc Dung nói sao không? Bả nói, không có lề luật nào cho phép mất việc để đưa người nhà đi khám bệnh cả. Tôi đã nghỉ hết phép, đành phải xin nghỉ không lương. Tuy nhiên, vì cái lỗi đưa má đi bệnh viện mà tôi bị cắt thi đua. Chưa thấy ở đâu có người lãnh đạo vô cảm như vậy". Nói xong chị chủ cơ sở bật cười.

Bà giám đốc của tôi là người rất nguyên tắc. Cái gì luật quy định thì mới được phép làm; nếu không thì bất kể cán bộ hay viên chức đều bị xử lý. Bà hay nói: "Bản thân tôi cũng phải chấp hành thì mới nêu gương cho mọi người. Khi chúng ta bước vào cổng công ty thì mọi việc phải bỏ lại bên ngoài".

Tôi lại nhớ đến chuyện "bỏ lại bên ngoài" của bà chủ mình. Bà có cô con gái độc nhất đã lấy chồng ở riêng. Anh con rể cũng là thương nhân nên ít khi ở nhà. Tuồng như quan hệ giữa hai mẹ con cũng có vấn đề vì cô con gái luôn dị đồng quan điểm với mẹ. Trước đây cô cũng làm ở đơn vị nhưng sau đó thôi việc, đi làm cho một doanh nghiệp đối thủ của mẹ. Mẹ con không thuận thảo nên cũng ít tiến thoái.

Hôm đó công ty có cuộc họp quan yếu, có đối tác tham gia để nắm tình hình về năng lực sản xuất của doanh nghiệp. Bà giám đốc tắt chuông điện thoại. Có mấy lần điện thoại rung lên nhưng bà không nghe. Họp xong vừa bước ra khỏi cửa thì cô thư ký mặt xanh lét đứng chờ...

Sau này chúng tôi nghe nói lại, con gái của bà giám đốc và chồng biện hộ nhau dẫn đến xô xát. Anh chồng xô vợ ngã đập đầu vô cạnh tủ lạnh rồi bỏ đi tắm; lát sau trở ra thì thấy vợ bất tỉnh nhân sự. Anh ta hoảng hốt gọi cho mẹ vợ nhưng gọi mãi không được. Gọi vào công ty thì người ta bảo giám đốc đang họp, không nghe điện thoại...

May mắn là sau đó người láng giềng tốt bụng đã gọi dùm 115 nên con gái bà chủ của tôi mới được cứu.

Tôi không biết qua chuyện này, bà giám đốc có rút ra được kinh nghiệm gì không nhưng tháng trước chị tạp dịch dọn vệ sinh, mang một số chai lọ, giấy vụn bán ve chai lấy tiền mua cho thằng con một con gấu bông, bà giám đốc biết được đã la lên: "Có lề luật nào cho phép lấy của đơn vị làm của riêng như vậy? Tháng sau cắt thi đua".

Vậy nhưng tháng này chị tạp dịch vẫn lãnh đủ lương, đủ thưởng ABC. Đây là trường hợp đầu tiên, bà giám đốc... Nói mà không làm. Chúng tôi giờ chỉ còn biết hi vọng vào... Ông trời và luật nhân quả!

Trường Minh

Noah Kagan, làm việc ở Facebook năm 2005, đã biểu thị Mark Zuckerberg thời trẻ như một nhà quản lý đầy hiếu chiến.

Kagan chỉ làm ở Facebook 9 tháng và mới đây, ông đã viết một e-book (sách điện tử) kể về quãng thời kì này. Giống như Steve Jobs, Zuckerberg là người rất chú trọng việc tạo ra những sản phẩm hoàn hảo và để ý đến từng chi tiết nhỏ.

Trang Business Insider đã trích dẫn một số đoạn ấn tượng trong sách: "Tôi không còn nhớ về tính năng mà chúng tôi phát triển, nhưng tôi và kỹ sư Chris Putnam đã dành gần một tháng để xây dựng một thứ mà chúng tôi nghĩ Mark sẽ rất thích. Khi cậu ấy tới bàn của Chris và nghe bộc lộ về sản phẩm, Mark nói rằng đó chỉ là thứ rác rưởi và đề nghị làm lại. Cậu ta còn đổ nước lên máy tính của Chris rồi bỏ đi. Tất cả chúng tôi đều choáng váng".

Một lần khác, tác giả cho hay Zuckerberg còn dùng kiếm Samurai để vờ đe nạt viên chức: "Cậu ta cầm kiếm đi xung vòng quanh và nói rằng sẽ trừng trị những ai làm không tốt. Không rõ sao cậu ta có cây kiếm đó. May mắn không ai bị thương trong khoảng thời gian tôi ở đó. Cậu ta nói sẽ chặt đầu hay đấm vào mặt bạn nếu bạn làm site không hoạt động. Bạn phải luôn nhớ rằng có một anh chàng mới 23 giai đoạn, mê say công nghệ đang quản lý một trong những trang web phát triển nhanh nhất trên Internet".

Ngoại giả, theo thời kì, Mark Zuckerberg giờ đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn. Năm ngoái, ông chủ Facebook được xếp trong danh sách những CEO được nhân viên yêu quý nhất theo Glassdoor.

Minh Minh | vnexpress.Net

 

 

Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét